Hằng Hằng was born and raised in Đông Anh (Hà Nội), then moved to France in 2015, where she has been studying and practicing arts for the past ten years. Distance - geographical, cultural and time - renders her partly a stranger to her own country, even to her own family. Much of her practice begins in this space of distance. Driven by curiosity and as a form of archaeological play, she spent several years exploring the house where she was born and then uncovering her family history intertwined with that of her country - its wars, politics, love, acts of forgetting and the place of women in Vietnamese society.
Rather than illustrating a story, Hằng Hằng unsettles it. She constructs porous spaces where forms, languages, and gestures resist explanation, where narratives fragment and dissipate. Viewers are invited to wander through these spaces, to feel the absence, and to experience the gap through sensual memory: the smell of earth, of trampled fruits; retained voices in many tongues; gestures of offering, destruction, and resistance; memory and the present—all intersect. Everything coexists, in tension, without ever reducing one element to another.
Hằng Hằng has worked with and through her family in several projects. Involving the family in creating the artwork was not a mere symbolic gesture: it was giving body to a shared memory, even if it remained fragmentary. It was making the process of fabrication an essential part of the work, as important as its result.
Hằng Hằng is the founder of the Phú Lãng Sa Collective, a community of emerging Vietnamese artists based in Europe. In 2025, she was awarded the Dogma Prize and presented her first solo exhibition at Galerie BAO (Paris). Her work has also been shown at the Setouchi Triennale 2025 at the Kagawa Museum (Takamatsu), the Linden Museum (Stuttgart), POUSH (Aubervilliers), as well as at Documenta 15 (Kassel), within the “Emerging Artists” program of the Nhà Sàn Collective in Hanoi.
In 2023, she took part in Common Stories, a mobile laboratory exploring diversity in European performing arts, held at MC93 (Bobigny), Riksteatern (Stockholm), D-Caf (Cairo), and Alkantara (Lisbon). In 2024 and 2025, she is developing her theatrical performance Carrée Arrondi, presented at MC93 (Bobigny), A-Turma (Porto), DOC (Paris), and Kunstencentrum BUDA (Kortrijk).
Hằng Hằng sinh ra và lớn lên tại Đông Anh (Hà Nội), rồi chuyển đến Pháp học tập và làm việc từ năm 2015. Khoảng cách — không chỉ về địa lý, mà còn về văn hóa và thời gian — đã khiến cô dần trở nên xa lạ với chính những gì tưởng chừng là thân thuộc với mình: quê hương, gia đình và cả ký ức cá nhân. Nhiều sáng tác của Hằng Hằng linh khởi từ chính những đứt gãy mở ra từ sự xa lạ ấy. Bị thôi thúc bởi lòng hiếu kỳ của một nhà khảo cổ học/nghệ sỹ trước những phát lộ của một thế giới vừa quen vừa lạ, cô đã nỗ lực tái khám phá căn nhà nơi mình sinh ra, rồi lần giở ký ức bản thân, gia đình, dòng họ — trong mạng lưới đan xen phức tạp của những đại tự sự về căn tính, ngôn ngữ, dân tộc, chiến tranh, tình yêu…
Thay vì minh họa một câu chuyện, Hằng Hằng chọn làm xao động nó. Cô kiến tạo những bầu khí quyển thẩm thấu, nơi hình thể, ngôn ngữ và cử chỉ khước từ sự diễn giải; nơi mạch trần thuật vỡ vụn và tan loãng. Ở đó, người xem được mời gọi lang thang trôi dạt để cảm nhận sự vắng mặt/hiện diện, mảnh ghép/khoảng trống, cơ thể/tinh thần qua sự sống trải những trải nghiệm/ký ức đa giác quan: mùi đất, mùi trái cây bị dẫm nát; những giọng nói lưu lại trong nhiều ngôn ngữ; các hành động/nghi lễ của sự dâng hiến, hủy diệt và kháng cự,… — tất cả giao thoa, cùng hiện hữu trong sự giằng xé, đối đầu và đối ứng liên tục không bao giờ hòa tan vào nhau.
Trong suốt quá trình sáng tạo, Hằng Hằng đã nhiều lần cộng tác cùng gia đình qua các dự án như Thị (2021–2023); 100 năm, 3 ngày, 30 phút (2022–2025); Bố không biết mình đang ở đâu (2023); và Đất quên (2025). Việc đưa gia đình vào quá trình sáng tác, cả ở chiều kích biểu tượng và sự dấn thân in-situ, là một cách để xóa nhòa ranh giới giữa hiện thực và tưởng tượng, tác phẩm và đời sống, ký ức và hiện tại. Với cô, quá trình tạo tác chính là một phần bản thể của tác phẩm, quan trọng không kém gì kết quả sau cùng.
Rather than illustrating a story, Hằng Hằng unsettles it. She constructs porous spaces where forms, languages, and gestures resist explanation, where narratives fragment and dissipate. Viewers are invited to wander through these spaces, to feel the absence, and to experience the gap through sensual memory: the smell of earth, of trampled fruits; retained voices in many tongues; gestures of offering, destruction, and resistance; memory and the present—all intersect. Everything coexists, in tension, without ever reducing one element to another.
Hằng Hằng has worked with and through her family in several projects. Involving the family in creating the artwork was not a mere symbolic gesture: it was giving body to a shared memory, even if it remained fragmentary. It was making the process of fabrication an essential part of the work, as important as its result.
Hằng Hằng is the founder of the Phú Lãng Sa Collective, a community of emerging Vietnamese artists based in Europe. In 2025, she was awarded the Dogma Prize and presented her first solo exhibition at Galerie BAO (Paris). Her work has also been shown at the Setouchi Triennale 2025 at the Kagawa Museum (Takamatsu), the Linden Museum (Stuttgart), POUSH (Aubervilliers), as well as at Documenta 15 (Kassel), within the “Emerging Artists” program of the Nhà Sàn Collective in Hanoi.
In 2023, she took part in Common Stories, a mobile laboratory exploring diversity in European performing arts, held at MC93 (Bobigny), Riksteatern (Stockholm), D-Caf (Cairo), and Alkantara (Lisbon). In 2024 and 2025, she is developing her theatrical performance Carrée Arrondi, presented at MC93 (Bobigny), A-Turma (Porto), DOC (Paris), and Kunstencentrum BUDA (Kortrijk).
Hằng Hằng sinh ra và lớn lên tại Đông Anh (Hà Nội), rồi chuyển đến Pháp học tập và làm việc từ năm 2015. Khoảng cách — không chỉ về địa lý, mà còn về văn hóa và thời gian — đã khiến cô dần trở nên xa lạ với chính những gì tưởng chừng là thân thuộc với mình: quê hương, gia đình và cả ký ức cá nhân. Nhiều sáng tác của Hằng Hằng linh khởi từ chính những đứt gãy mở ra từ sự xa lạ ấy. Bị thôi thúc bởi lòng hiếu kỳ của một nhà khảo cổ học/nghệ sỹ trước những phát lộ của một thế giới vừa quen vừa lạ, cô đã nỗ lực tái khám phá căn nhà nơi mình sinh ra, rồi lần giở ký ức bản thân, gia đình, dòng họ — trong mạng lưới đan xen phức tạp của những đại tự sự về căn tính, ngôn ngữ, dân tộc, chiến tranh, tình yêu…
Thay vì minh họa một câu chuyện, Hằng Hằng chọn làm xao động nó. Cô kiến tạo những bầu khí quyển thẩm thấu, nơi hình thể, ngôn ngữ và cử chỉ khước từ sự diễn giải; nơi mạch trần thuật vỡ vụn và tan loãng. Ở đó, người xem được mời gọi lang thang trôi dạt để cảm nhận sự vắng mặt/hiện diện, mảnh ghép/khoảng trống, cơ thể/tinh thần qua sự sống trải những trải nghiệm/ký ức đa giác quan: mùi đất, mùi trái cây bị dẫm nát; những giọng nói lưu lại trong nhiều ngôn ngữ; các hành động/nghi lễ của sự dâng hiến, hủy diệt và kháng cự,… — tất cả giao thoa, cùng hiện hữu trong sự giằng xé, đối đầu và đối ứng liên tục không bao giờ hòa tan vào nhau.
Trong suốt quá trình sáng tạo, Hằng Hằng đã nhiều lần cộng tác cùng gia đình qua các dự án như Thị (2021–2023); 100 năm, 3 ngày, 30 phút (2022–2025); Bố không biết mình đang ở đâu (2023); và Đất quên (2025). Việc đưa gia đình vào quá trình sáng tác, cả ở chiều kích biểu tượng và sự dấn thân in-situ, là một cách để xóa nhòa ranh giới giữa hiện thực và tưởng tượng, tác phẩm và đời sống, ký ức và hiện tại. Với cô, quá trình tạo tác chính là một phần bản thể của tác phẩm, quan trọng không kém gì kết quả sau cùng.